Theo sách “Những cây thuốc và vị thuốc Việt Nam” của cố giáo sư Đỗ Tất Lợi, cây gừng gió có tên khoa học Zingber zerumbet, họ gừng. Các tên gọi khác như: riềng gió, riềng dại,ngải xanh, ngải mặt trời…Trong gừng gió có tinh dầu, mùi thơm và chất đắng. Thường dùng chữa những trường hợp trong người thấy nôn nao, chóng mặt, muốn ngất xỉu, còn dùng cho phị nữ sau sinh đẻ. Chi gừng ở nước ta có tới 12 loài, nhưng phổ biến vẫn là gừng, gừng dại và gừng gió. Trong y học cổ truyền , gừng khô được gọi là can khương, còn gừng tươi được gọi là sinh khương là thành phần chính trong phương tễ trứ danh “ Đại thuận tán” gồm gừng khô, cam thảo, hạnh nhân và nhục quế , có tác dụng xông vào nơi nóng nắng nhiệt nằm phục trong người mà không thoát ra được, khát uống quá nhiều, loạn nôn tả. Ở các nước phương Tây, gừng là vị thuốc chống nôn nổi tiếng. Hải Thượng Lãn Ông viết về gừng như sau: Can khương chế từ củ gừng già/ Đau bụng phong hàn, hư nhiệt… Gừng gió tương tự như gừng để làm chất kích thích, gây trung tiện, chữa khó tiêu, đau bụng đầy hơi. Nhưng khác với gừng, gừng gió còn chứa một lượng lớn zerumbol có tác dụng chống một số loại tế bào ung thư nên có tác dụng phòng ngừa và chống tái phát một số bệnh ung thư. Hiện nay người ta đã chế ra các loại trà gừng dùng rất tiện lợi với mục đích phòng trị một số bệnh . Tuy nhiên trong đông y cho rằng những người trong ngoài đều nhiệt thì, vì nhiệt mà đau bụng, vì nhiệt mà thổ huyết thì không nên dùng. Như vậy, gừng là vị thuốc đông y nên muốn dùng bạn nên tham khảo ý kiến thầy thuốc đông y xem mình thuộc cơ địa hàn hay nhiệt thì dùng mới hiệu quả. Không nên lạm dụng đôi khi sẽ không có lợi bạn ạ.